
Cha mẹ chỉ muốn con có một tương lai
Con yêu của cha mẹ, "Học đi con!", "Làm bài tập xong chưa?", "Tắt điện thoại đi, tập trung vào học hành!". Cha mẹ biết, những câu nói này quen thuộc đến mức nào. Và có lẽ, trong tai con, chúng là những âm thanh của sự áp đặt, của áp lực, đôi khi là cả sự so sánh phiền muộn. Con có thể cảm thấy như cha mẹ chỉ quan tâm đến điểm số, đến thứ hạng, đến việc con có "bằng bạn bằng bè" hay không. Nhưng giá như con có thể nhìn sâu hơn vào đôi mắt cha mẹ khi nói những lời đó, giá như con có thể nghe được điều ẩn sau những câu chữ tưởng chừng khô khan ấy. Sự thật là, cha mẹ không yêu con vì điểm 10, cũng không bớt thương con vì điểm 5. Thành tích của con có thể làm cha mẹ vui, nhưng nó không bao giờ là điều kiện cho tình yêu của cha mẹ. Điều cha mẹ thực sự mong mỏi, điều khiến cha mẹ trằn trọc mỗi đêm và cố gắng mỗi ngày, gói gọn trong hai chữ: TƯƠNG LAI của con. Cha mẹ muốn con học chăm không phải vì cha mẹ cần một đứa con học giỏi để khoe khoang. Mà bởi vì cha mẹ tin rằng con xứng đáng có một tương lai rực rỡ. Tương lai rực rỡ mà cha mẹ nói, không phải là con đường duy nhất phải trở thành bác sĩ, kỹ sư hay ai đó vĩ đại. Mà là con có quyền được LỰA CHỌN. Con có thể chọn công việc mình đam mê thay vì phải làm một việc mình không thích chỉ để kiếm sống. Con có thể tự tin bước ra thế giới, theo đuổi ước mơ của mình mà không bị rào cản về kiến thức. Con có thể tự lo cho bản thân một cuộc sống vững vàng, an yên. Kiến thức, con à, chính là tấm vé cho con đến với những sự lựa chọn đó. Con biết không, thế hệ của cha mẹ đã có quá nhiều nuối tiếc, quá nhiều từ "giá như". Giá như ngày xưa cha được học thêm về máy tính để không bỡ ngỡ với công nghệ. Giá như mẹ có điều kiện học một ngoại ngữ để thế giới của mẹ rộng mở hơn. Giá như cha mẹ đã có nhiều lựa chọn hơn là con đường duy nhất mình đã đi. Mỗi lần mẹ nhắc con học, thật ra trong lòng mẹ chỉ đang thầm nói: "Mẹ mong con có nhiều cơ hội hơn mẹ ngày xưa". Mỗi lần cha nghiêm khắc bảo con đọc thêm sách, thật ra trong lòng cha chỉ đang ước ao: "Cha không muốn sau này con phải hối tiếc như cha". Cha mẹ không muốn 20 năm nữa, con sẽ phải thốt lên từ "giá như". Vậy nên, việc học không phải là gánh nặng cha mẹ đặt lên vai con, mà là một chiếc chìa khóa cha mẹ đang cố gắng hết sức để trao vào tay con. Chiếc chìa khóa ấy có thể mở ra vô số cánh cửa trong tương lai, và con sẽ là người quyết định mình sẽ bước vào cánh cửa nào. Lần tới, khi con nghe cha mẹ nhắc "Học đi con!", xin con hãy hiểu rằng câu nói ấy thực ra có nghĩa là: "Cha mẹ mong con có một tương lai vững vàng". Khi con nghe "Đừng chơi game nữa!", câu nói ấy có nghĩa là: "Cha mẹ sợ con bỏ lỡ những cơ hội quý giá". Con đường học tập có thể gian nan, nhưng con không đi một mình. Con đường tương lai là của con, quyết định là của con, nhưng cha mẹ nguyện làm người thắp đèn, làm hậu phương vững chắc, để soi đường cho con đi bớt gập ghềnh. Hãy học vì chính tương lai của con, con nhé. Vì con xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất. Thương yêu con vô cùng, Hoàng Anh Tú
BÌNH LUẬN