
Tôi có đang “giáo dục độc tài” với con của mình?
Chồng tôi thì cho rằng tôi quá độc tài với con. Anh ấy chỉ ra rất nhiều thứ như: - Luôn áp đặt và đòi hỏi con theo mong muốn của mẹ - Lạnh lùng và quá nghiêm khắc, khiến con sợ mà không dám cãi lại. - Có quá nhiều hình phạt cho con - Không quan tâm đến mong muốn của con - Hơi tí là áp dụng hình phạt, thiếu kiên nhẫn với các hành vi sai trái của con. - Hay nổi giận với con. - Không tin tưởng con cái. - Luôn cho là mình đúng. - Lúc nào cũng đem sự “tốt hơn” ra để đòi hỏi con cái phải đạt được. Tôi thì cho rằng tôi đang làm rất tốt vì con tôi rất nề nếp và kỷ luật. Con lúc đầu cũng có phản ứng nhưng đến giờ quen rồi thì lại vô cùng thoải mái, tự do. Nhờ sự nghiêm khắc của tôi, giờ con tôi rất tự lập. Kết quả tốt như vậy sao tôi lại là kẻ độc tài? Tôi áp đặt và đòi hỏi con nên con tôi luôn phấn đấu và đạt được những thành tích mà bạn bè không thể đạt được. Con tự hào vì con luôn dẫn đầu lớp. Tôi từng đọc cái câu: Than đá thành kim cương nhờ nó trải qua rất nhiều áp lực. Con tôi chưa thành kim cương nhưng nó cũng không như những viên than đá được bố mẹ chiều chuộng ngoài kia. Tôi nhấn mạnh: Con tôi giờ rất tự tin vì con làm được những điều mà bạn bè không làm được. Tôi lạnh lùng và nghiêm khắc nhưng khi con đạt thành tựu, tôi luôn là người khích lệ con. Con không cãi lại không phải vì con sợ mà là con thấy tôi nói đúng. Chúng tôi chưa bao giờ ngại tranh luận với nhau để tìm ra đáp án đúng, giữa hai mẹ con. Việc tôi ra khá nhiều hình phạt cụ thể kèm theo mức độ không phải để phạt con mà là để con tránh vi phạm, biết giới hạn, biết điểm dừng. Tôi không nghĩ ra hình phạt để phạt con mà là để không phải sử dụng đến những hình phạt đó. Việc chia chúng thành nhiều cấp độ chính là sự kiên nhẫn của tôi dành cho con. Việc nổi giận cũng vậy. Tôi nổi giận nhưng không mất kiểm soát, không đánh con vì tức giận. Việc nổi giận cũng chính là cách để stop ngay những hành vi có thể dẫn con đến những án phạt nặng hơn. Và tôi cũng nghĩ, chúng ta cũng là người thôi, chúng ta cũng phải có lúc nóng giận chứ. Việc không tin tưởng con hay luôn cho là mình đúng cũng vậy. Tôi luôn dùng bản thân như một tấm gương với con. Tôi muốn con tôi tốt hơn là sai sao??? Vấn đề là con tôi không cảm thấy áp lực mà chỉ có chồng tôi nghĩ vậy. Tôi đã hỏi con và con xác nhận. Tôi ghét cái kiểu cha mẹ thương con và lúc nào cũng muốn con làm việc nhẹ nhàng, học hành ít thôi, không ai được đánh mắng con. Chúng ta làm cha mẹ kiểu đó nên lũ trẻ của chúng ta mới ngày càng yếu đuối, kém cỏi đi là vậy. Hãy nhìn Hàn Quốc, Nhật Bản, Trung Quốc xem, lũ trẻ bên đó đang học thế nào? Sao suốt ngày khoe giáo dục Phần Lan bỏ môn Toán Lý Hoá rồi yêu cầu Việt Nam học theo? Đất nước người ta phát triển hơn Việt Nam đến cả trăm năm, sao ta cứ để thế hệ con cái chúng ta ngày một tụt hậu chỉ vì cái gọi là “muốn con hạnh phúc, đừng khổ vì học hành”. Nhìn xem, những đứa học hành tử tế giờ đều thành đạt, chỉ bọn thất bại mới vin vào cái câu “bọn học giỏi đều thất bại sau này”. Không phải vậy đâu. Tôi không biết quan điểm này của tôi có bị những ông bố bà mẹ lười nhác, thất bại ném đá không nhưng tôi không mong con cái tôi nhàn nhã kiểu họ đang kêu gào đòi hỏi. Hoàng Anh Tú
BÌNH LUẬN