
Học tin vào con
Chúng ta hẳn còn nhớ, khi chúng ta còn là những đứa trẻ, chúng ta ai mà không hay tưởng tượng rằng mình có thể làm được mọi điều. Như cái cô Trà My nhà tôi lúc nào mở miệng ra là cái câu quen thuộc, tinh tướng chết đi được: Chả có gì là không làm được. Vấn đề là có muốn hay thích làm hay không thôi. Trong đầu của những đứa trẻ tuổi teen, kể cả cái chết cũng dễ như một tin nhắn gửi bạn: Nhảy nhé! Rồi nhảy. Chúng ta lớn lên, trải đời qua nhiều sóng gió, chúng ta nhận ra cuộc đời không dễ dàng như tưởng tượng của chúng ta nữa. Nhiều thất bại đã dạy chúng ta không còn dám chắc chắn 100% điều gì cả. Nhiều cơn vỡ mộng dạy ta biết hoài nghi. Là còn chưa kể có nhiều cha mẹ phải trải qua quá nhiều bất công của cuộc sống, cuộc đời bầm dập nhiều quá nên mất lòng tin vào chính bản thân chứ đừng nói là tin ai khác. Nên khi con nói, chúng ta dễ dàng nhận ra ngay điều đó có làm được không. Bằng sự thực tế của mình, chúng ta dẹp bỏ ngay sự mơ mộng ấy của con. Bằng sự khôn ngoan của mình, chúng ta chỉ cho con thấy con mơ mộng quá. Bằng cả lòng thương của mình, chúng ta không muốn con đau vì thất bại. Bằng sự trải đời của mình, chúng ta phá lên cười nhạo suy nghĩ non nớt của con. Các con có thể không thất vọng vì mình không làm được nhưng các con sẽ thất vọng vì cha mẹ không tin tưởng vào mình. Học cách Tin con. Đó thực sự là một khóa học mà nhiều cha mẹ cần phải học. Vì nếu con không nhận được sự Tin Tưởng từ cha mẹ, không được cha mẹ tin, chúng sẽ thất vọng lắm. Sẽ có những đứa trẻ ngoan cố làm liều để chứng minh bố mẹ sai. Và thất bại ê chề. Nhưng chúng không buồn vì thất bại. Chúng buồn vì thất vọng. Thất vọng về cha mẹ mình. Sẽ lại có những đứa trẻ từ đó Tự Ti, chúng không còn muốn thể hiện bản thân nữa, không dám ước mơ, không cả chia sẻ nữa với cha mẹ. Học cách Tin con cũng là cách để cải tạo kết nối giữa cha mẹ với con cái khăng khít bền chặt hơn. Chỉ khi chúng ta cho con thấy lòng tin của mình, con cái mới sẵn sàng chia sẻ với chúng ta. Tại sao chúng ta cứ chăm chăm nhìn vào kết quả mà không nhìn ra quá trình nỗ lực, phấn đấu của con? Là dù kết quả có tệ đến thế nào, sao không cùng con tham gia quá trình đó? Bởi trong suốt quá trình đó, thứ chúng ta học được cùng nhau mới là kết quả chứ không phải kết quả ở điểm kết thúc quá trình. Đúng thì Làm, Sai thì Sửa, Hỏng thì Chữa, Khó thì Hỏi… Học cách Tin con để Cùng con thêm trải nghiệm. Ngay cả khi thất bại nhãn tiền thì học cách chấp nhận thất bại cũng giá trị mà? Có TIN thì sự nghe mới được gọi là LẮNG NGHE. Có TIN thì lòng mới mở. Có TIN thì mới THẤY cả những điều con đã làm được dù kết quả có thế nào. Có TIN mới khiến con muốn chia sẻ, muốn tâm sự, muốn thổ lộ cùng bố mẹ. Chỉ là thế hệ cha mẹ như chúng ta, những người sinh ra ở thiên niên kỷ trước, chỉ tin rằng phải có lửa mới có khói. Chúng ta không dám khờ ngốc đặt lòng tin vào con. Chúng ta sợ đau nếu tin. Chúng ta để thói quen tạo ra con người của chúng ta và chỉ chịu tin vào những thứ chúng ta đã biết. Tin ở con, có khó với các bậc cha mẹ không? Hoàng Anh Tú
BÌNH LUẬN