
Thước đo giá trị bền vững của một ngôi nhà
Thuở ấy trăng rất tròn và rất sáng. Chú chó bưởi với đôi mắt bằng hạt nhãn đen láy sống động chẳng nỡ ăn. Thuở ấy, phải vì ta còn bé xíu xiu nên con đường nào trong nỗi nhớ của ta cũng hoá thênh thang? Tôi hay kể cho các con mình nghe về Trung Thu của bố, những “ấu thơ trong tôi là…” lấp lánh. Nhưng Trung Thu nay khác xưa rồi. Trên tầng thượng chung cư, mặt trăng của hôm nay chẳng còn giống trăng của thuở cũ. Bởi cuộc sống hiện đại cái gì cũng vội vã. Bởi cuộc sống nơi thành thị chật hẹp không gian. Lũ trẻ vẫn đầy háo hức Trung Thu nhưng không gian và thời gian eo hẹp quá. Và cả những bận rộn mà thành nhớ nhớ quên quên của cha mẹ. Cái đèn lồng chạy pin, những chiếc bánh tân thời trong hộp quà sang trọng chẳng để ăn mà để tặng, biếu giữa những người lớn với nhau. Đến cả con chó bưởi cha mẹ cũng quên cách làm rồi, chẳng đủ thời gian để làm. Nên nhiều lúc lại thấy có lỗi với các con. Đoạn kết nối giữa ký ức cha mẹ với hiện tại các con đôi phen đứt gãy, chập chờn. Phải, mỗi thời mỗi khác. Như những buổi chiều thả thuyền lá chuối theo dòng mương nhỏ, cùng ông ra đồng thả diều, hay những tối cả nhà quây quần quạt lửa nướng bắp thơm ngát, rôm rả kể chuyện… Giờ cũng đâu còn nữa nơi đô thị. Chỉ là tôi cứ tiếc quá. Tôi tiếc những ký ức lấp lánh của thế hệ chúng ta không còn được tiếp tục với các con. Ký ức chính là gốc rễ nuôi ta trưởng thành, vươn xa và lớn lên. Nên tôi ước gì lũ trẻ của tôi, của bạn có một ký ức đẹp như chúng ta đã từng có năm nọ, mỗi dịp Trung Thu. Nhưng làm sao để gieo cho con những ký ức xanh um? Tôi có thể kể thật hay cho con nghe về thời của cha mẹ. Nhưng làm sao con có thể cảm được tiếng sáo diều vi vu, những trò chơi dân gian ngày trước? Tôi tìm đâu ra dòng sông để gấp những con thuyền giấy? Đến cả những con đường rợp bóng cây cũng hiếm hoi của đô thị hôm nay. Ký ức không chỉ là những câu chuyện lấp lánh mà nó còn là nếp sống tử tế, vị nhà, sự sẻ chia, tiếp nối, trao truyền qua từng thế hệ, làm nền tảng chắp cánh cho một tương lai bay xa hơn, vươn cao hơn. Nhiều năm quan sát cuộc sống gia đình hiện đại, tôi chứng kiến sự đứt gãy kết nối giữa các thế hệ với nhau. Là bởi giao tiếp bị công nghệ chen ngang, chẳng còn không gian sống giúp cha mẹ con cái “gặp nhau” nữa. Là bởi những định kiến khoảng cách thế hệ. Giống như ta nói về Trung Thu ngày xưa với những gì lũ trẻ của chúng ta thấy ở Trung Thu ngày nay vậy. Và rồi, như một cơ duyên, tôi biết đến Mizuki Park. Người ta kể cho tôi về một khu đô thị được vinh danh là 1 trong 10 nơi đáng sống nhất Việt Nam. Nhưng điều khiến tôi, một ông bố luôn canh cánh nỗi lo về không gian sống cho con, thực sự chú ý lại là triết lý kiến tạo bền vững của nơi đây. Cảnh quan sông nước, những hàng cây xanh, hạ tầng đồng bộ, tiện ích hiện đại, nếp sống cộng đồng, không gian gắn kết đa thế hệ… đã tạo nên những “chất liệu” quý giá định hình bản sắc riêng, vừa mang theo ký ức mỗi thế hệ cư dân vừa thể hiện tầm nhìn phát triển bền vững nuôi dưỡng tương lai. Tôi đã chạm được vào ký ức của mình khi hình dung về phân khu Trellia Cove, nơi có sân chơi với các trò dân gian, góc đọc sách yên tĩnh, công viên bên sông, kênh đào yên ả trước nhà. Là nơi tôi có thể giúp con bước vào tuổi thơ của mình. Và chúng tôi cùng nhau tạo ra những ký-ức-mới-toanh, tuổi thơ con được nối vào tuổi thơ cha mẹ. Đó là nơi, cha mẹ không chỉ nuôi dạy con, mà còn cùng con sống trọn tuổi thơ, cùng cười, cùng chơi, cùng khám phá. Con trẻ không chỉ biết đến màn hình, mà còn được chạy nhảy dưới tán cây, hít thở không khí trong lành, học cách yêu thương qua những khoảnh khắc giản dị. Tôi hình dung ra một nơi mà nỗi lo của mình được thấu hiểu: môi trường sống an toàn, tiện nghi, những con đường rợp bóng cây để chiều chiều bố dắt con đi dạo, có công viên ven sông để cả nhà ngồi hóng mát, có dòng kênh yên ả để con thả thuyền giấy như bố ngày bé. Hơn 71% diện tích của khu đô thị là cây xanh, mặt nước và tiện ích. Với tôi, đó là cam kết về một không gian mà thiên nhiên làm “bảo mẫu hiền từ”, con trẻ có không gian an toàn để chạy nhảy, khám phá và lớn lên một cách cân bằng. Và khi con được an toàn vui chơi, cha mẹ cũng được giải thoát khỏi áp lực phải trông chừng con 24/7. Chúng tôi có thêm thời gian cho mình, cho nhau, sống một cuộc đời đúng nghĩa, giàu cảm xúc và gắn kết hơn. Người ta hay đo lường giá trị của bất động sản bằng mét vuông, bằng vị trí. Nhưng tôi tin rằng, giá trị bền vững nhất của một ngôi nhà lại nằm ở khả năng tạo ra không gian cho những ký ức đẹp, nuôi dưỡng hạnh phúc trong hiện tại, và ươm mầm cho ngày sau tươi đẹp. Một ký ức đẹp không phải là một ký ức đóng hộp cất đi. Nó cần được bồi đắp và nối tiếp ở những thế hệ sau. Như cái cách chúng ta đang cùng con cái mình viết tiếp ký ức mới bằng những gì ta sống ở hôm nay. Để những đứa trẻ của chúng ta, vững rễ mới có thể vươn cành. Để những công dân toàn cầu bé nhỏ của chúng ta dù có đi đâu, đến tận nơi nào thì cái gốc Việt vẫn ở đó, bén rễ từ chính những khoảnh khắc ta đang có hôm nay, tại Trellia Cove – một không gian sống đủ đầy, trọn vẹn. Hoàng Anh Tú
BÌNH LUẬN