
Chữ “Hiếu” từ trong tâm
Cho đến khi tôi đọc những lời này của thiền sư Thích Nhất Hạnh: “Nếu bạn muốn báo hiếu cha mẹ, hãy thở thật sâu và sống thật đẹp từng ngày”. Không phải sống để bố mẹ “nở mày nở mặt” về mình. Mà là sống để bố mẹ bớt lo lắng, có thể an tâm về mình. Bố mẹ đã lo cho mình bao năm rồi, sao mình đã từng này tuổi, mình vẫn khiến bố mẹ thắc thỏm lo âu?
Tôi cũng nghĩ về việc dạy con mình chữ Hiếu. Là gieo vào con sự biết ơn. Giúp chúng học cách biết ơn không chỉ từ những nhọc nhằn, nặng trĩu của cha mẹ đã vì chúng. Mà biết ơn cả những điều chúng gặp mỗi ngày. Một đứa trẻ có lòng trắc ẩn, lo gì nó không hiếu nghĩa với ta?
Thầy Nhất Hạnh từng dạy: “Cha mẹ đang sống trong từng tế bào của bạn. Bạn đi, cha mẹ cũng đi. Bạn đau, cha mẹ cũng đau. Bạn hạnh phúc, cha mẹ cũng nở hoa.” Nếu bạn muốn báo hiếu cha mẹ, hãy bắt đầu bằng việc học cách yêu bản thân. Học cách sống trọn vẹn. Sống tử tế. Sống có trách nhiệm với chính mình. Vì bạn là sự tiếp nối đẹp nhất của họ. Và không có lời tri ân nào lớn hơn việc bạn sống xứng đáng với tình yêu mà họ đã dành cả đời để nuôi dưỡng.
Vu Lan không chỉ là mùa báo hiếu đâu. Vu Lan là mùa quay về để thấy lòng mình còn chỗ trống nào chưa được yêu thương đổ đầy. Là dịp để thực hành sâu sắc sự biết ơn, lòng trắc ẩn và cả sự bao dung nữa. Vẫn là chúng ta ổn, chúng ta hạnh phúc thì cha mẹ chúng ta cũng hạnh phúc theo, con cái của chúng ta cũng hạnh phúc theo.
Và nếu hôm nay, bạn thấy tim mình nhói lên một chút khi đọc tới đây – thì hãy cho trái tim ấy một hành động cụ thể. Một cái ôm. Một cuộc gọi. Một bữa cơm. Một lời xin lỗi. Một câu cảm ơn. Không để ai đó phải ra đi rồi, mới thấy lòng mình không còn ai để báo hiếu.
Hiếu từ tâm, chỉ cần bạn chịu quay về chính mình. Để thấy, mình vẫn còn có cha mẹ để thương. Là một đặc ân. Một may mắn. Một phước phần.
Hoàng Anh Tú
BÌNH LUẬN