
Kho báu đời ta
Ta đã cưới họ để mong đời ta giàu có. Tất nhiên, chẳng sai khi có người cưới chỉ vì giàu có về vật chất. Nhưng phần đa chúng ta mong giàu có bình thường như thêm hai đôi tay cùng mình vun đắp, chèo chống cuộc đời. Hoặc lãng mạn, thêm nơi ngực phải của mình một trái tim nữa cùng đập. Hay rất cơ học: Lấy chồng lãi nhất đứa con (đàn ông chưa tự đẻ được nên cũng vậy).
Chỉ là sau những năm tháng sống cùng ta mới nhận ra đâu phải thứ gì lấp lánh cũng là vàng? Thứ ta từng cưới vì nghĩ là kho báu, cưới vào rồi mới hoá cầu tiêu. Có thể vì họ diễn quá sâu mà ta người trần mắt thịt không nhận ra. Không còn là kho báu nữa nên ta chẳng còn ham muốn kiếm tìm. Nhưng rồi, có lẽ bạn đã không nhận ra, bạn cũng chẳng còn là kho báu nữa. Bởi những chất chứa trong bạn chẳng còn lấp lánh hay có giá trị gì sất nếu nó chỉ là những thất vọng triền miên, những cáu giận mỗi ngày, những hậm hực chồng chất… Chính bạn đã biến mình thành nhà kho lúc nào không hay, chẳng còn báu bở gì nữa.
Nhưng này những người đọc của tôi ơi, những người vợ thất vọng về chồng, những người chồng quên rằng vợ mình là một kho báu ơi! Biển đời ngoài kia bao nhiêu kho báu cũng chẳng phải cho mình đâu khi chính mình quên mất kho báu bên mình, kho báu là mình. Chúng ta giàu có mà chúng ta quên mất đấy thôi! Trong người chồng ta nghĩ cưới sai kia cũng có những thứ giá trị đấy! Nếu không bạn đã bỏ quách gã rồi. Thứ giữ bạn ở lại trong cuộc hôn nhân này cũng là một loại giàu có mà bạn quên. Và chính bạn cũng là một kho báu nếu bạn không ngừng gia tăng giá trị cho mình. Những người chồng cũng vậy, đừng quên vợ mình cũng là một kho báu mà bao gã đàn ông cũng khát thèm, muốn khám phá, khai thác. Đừng cầm vàng mà để vàng rơi. Giá trị hay không thuộc về người biết sử dụng. Cả chồng lẫn vợ đều nên hiểu điều này!
Tôi vẫn muốn nghĩ cuộc đời cho ta một kho báu kề bên như thế! Chỉ khi ta biết sử dụng, ta mới trở nên là người giàu có vậy!
Hoàng Anh Tú
BÌNH LUẬN